VIẾT BÀI TẬP LÀM VĂN SỐ 2 LỚP 8 VIẾT BÀI TẬP LÀM VĂN SỐ 2

“Meo…meo…meo” hôm nào cũng vậy, cứ đọng Lúc em ngồi ở trong bàn học tập là chú mèo lại mang lại nằm dụi đầu vào chân em. Đó là crúc mèo bà nước ngoài đang bộ quà tặng kèm theo em hồi năm trước.

Bạn đang xem: Viết bài tập làm văn số 2 lớp 8 viết bài tập làm văn số 2


Con mèo vừa tròn một tuổi thương hiệu là MiMi. Nó là giống mèo mẫu. MiMi khoác lên mình bộ áo color vàng điểm thêm vài vệt Trắng tạo cho chiếc áo của cô ấy càng thêm dễ thương. Cô siêu ưa thích chơi cùng với trái banh ten-nit của em. Cái đầu tròn như trái vú sữa. Đôi đôi mắt lung linh nlỗi hai hòn bi ve sầu và sáng sủa như đèn trộn. Cái mũi bé dại xinh màu sắc hồng dịp nào cũng ươn ướt. Miệng cô chúm chím dễ thương.
Tuy vẻ vẻ ngoài là vậy tuy nhiên bên trong tất cả hàm răng nhọn hranh, lúc nhe răng trông thiệt kinh hãi. Đôi tai hình tam giác luôn luôn vểnh lên để nghe ngóng. Tai cô mới thính làm sao! Chỉ một tiếng hễ nhỏ dại cô đông đảo phân phát hiện được. Hai mặt má gồm bộ ria mnghiền trắng muốt, trông MiMi thiệt uy phong. Bốn dòng chân hẹp bé nhỏ góp cô đi lại nhẹ nhàng như người mẫu đang biểu thị thời trang. Nhưng dịp đề xuất MiMi chạy cực kỳ nhanh khô. Dưới cẳng chân là tnóng nệm êm bé dại, vào tấm nệm bé dại ấy đựng giấu một cỗ vuốt Fe bén, và chính là tranh bị lợi sợ hãi độc nhất vô nhị của cô ta. Đã tất cả lần những cái vuốt ấy vẫn còn lại dấu vết bên trên tay em Lúc em nghịch với cô. Ôi! chiếc đuôi new dẻo làm sao! Chiếc đuôi như một dấu bổ chẳng giấu vào đâu được.
Những ngày mùa hè, buổi sáng sớm thức dậy MiMi hay ra bên ngoài sảnh tắm nắng và nóng. Lấy cái lưỡi của bản thân mình liếm bộ lông rubi mượt với vui chơi giởn với nhẵn của mình. Còn mùa đông MiMi hay nhảy phóc lên bộ sa lông đánh một giấc ngủ no say. Đặt biệt dịp ngủ MiMi luôn luôn nhịp dòng đuôi trông ngộ nghĩnh có tác dụng sao!
Xinch đẹp nhất là tuy nhiên phần đa cơ hội rình với bắt con chuột trông cô như một chiến binh. Một hôm em thấy MiMi nằm sau thùng gạo nhằm rình bắt loài chuột. Một bé loài chuột nhắt mon men mang đến bên nồi cơm đang để hớ hênh. Bất tự dưng, phóc một chiếc, MiMi vẫn vồ chú con chuột nhắt nằm cứng ngắt vào đôi móng vuốt nhan sắc của cô ý. Vậy là MiMi bao gồm một ngã tiêu hóa lành và đầy từ bỏ đắc.

Em cực kỳ yêu thích MiMi cùng xem cô như bạn bạn bè thiết. Sau đầy đủ lúc học hành căng thẳng mệt mỏi em hay đùa cùng với cô. Em luôn share phần nhiều bi đát vui của chính bản thân mình với MiMi. Nó không chỉ là là loài vật kỉ niệm của bà nước ngoài khuyến mãi ngay mang đến em bên cạnh đó được em phong là “Dũng sĩ diệt chuột” tốt độc nhất nhưng mà em từng nuôi.


Bài viết số 2 lớp 8 đề 2 : Hãy nói về một lượt em mắc yếu điểm khiến thầy gia sư ảm đạm.


Câu cthị xã xứng đáng bi đát ấy xảy ra từ năm học tập trước, vậy nhưng mỗi lần ghi nhớ lại, em cảm giác nlỗi vừa vừa qua thôi. Giờ chất vấn Tân oán hôm đó, em vẫn ghi nhớ suốt đời. Đầu đuôi câu chuyện là vắt này:
Thầy giáo dạy dỗ Tân oán lớp 7A là thầy Thảo. Em rất thích môn Tân oán một phần cũng bởi thầy dạy vừa dễ dàng nắm bắt, vừa cuốn hút. Từ đầu năm mới mang lại thân học kì I, em liên tục đạt điểm 9, điểm 10. Bố em cũng là gia sư dạy dỗ Toán thù vào trường, hay hãnh diện về cậu nam nhi cưng của chính bản thân mình.
Bất ngờ, thầy Thảo bị nhỏ xíu phải nằm bệnh viện cùng bất thần không chỉ có thế tín đồ được Ban Giám hiệu cắt cử dạy nắm lại chính là… cha em. Mọi vấn đề ban đầu tự đấy.
*
*
Bài viết số 2 lớp 8 văn trường đoản cú sự với miêu tả
Mặc mặc dù cha là gia sư dạy dỗ xuất sắc dẫu vậy học cha, em thấy thay như thế nào ấy. Cứ mang đến tiếng Tân oán là em ngượng gạo nghịu, mất thoải mái và tự nhiên hẳn. Hồi thầy Thảo còn dạy dỗ, em tuyệt xung phong lên bảng giải bài xích tập với lần như thế nào cũng được thầy khen. Bây tiếng khác hẳn, cha giảng bài xích, em chăm chú nghe cơ mà vắng lặng, chẳng tỏ thể hiện thái độ gì. Hình như phát âm chổ chính giữa trạng của em bắt buộc ba không vui.
Em còn hãy nhờ rằng trước hôm kiểm tra môn Toán thù giữa học kì I, em tất cả trong tay cuốn Tuyển tập truyện nthêm tuyệt 2004 cơ mà anh Đức nhỏ chưng Hải mang về đến mượn cùng với lời khen nức nsống rằng cấp thiết nắm cuốn nắn sách làm sao cuốn hút hơn. Thế là em lén hiểu mải mê cho đến khuya, mặc kệ lời nhắc nhở ôn bài xích của bố. Kết trái là sáng sau, Lúc có tác dụng bài, em bắt buộc nào triệu tập tư tưởng, khiếp sợ mất một cơ hội khá lâu. Cuối thuộc, em đang tính không nên đáp số.
Suốt mấy ngày, em hồi hộp và lo âu. Em ko bỏ ra lo bị điểm kém nhẹm ngoại giả lo đến đáng tin tưởng của bố nữa. Bố sẽ ăn nói làm sao với học tập trò cùng người cùng cơ quan lúc đàn ông mình làm bài ko tốt. Hôm trả bài bác, nạm trên tay bài xích khám nghiệm bị điểm 3 béo phì, quả thật là em choáng váng. Em vừa xấu hổ, tủi thân lại vừa giận cha. Bố có thể sửa điểm được nhưng mà sao bố nỡ thẳng tagiống như vậy? Đã nắm, sau bữa ăn chiều, trước phương diện cả gia đình, cha khổ cực nói rằng vì chưng em chủ quan, bướng bỉnh không nghe lời đề xuất bắt đầu ra nông nỗi.
Ngẫm suy nghĩ, em thấy ba nói cực kỳ đúng. Em chỉ hoàn toàn có thể trường đoản cú trách rưới mình mà lại thôi. Điểm 3 đầu tiên và tuyệt nhất ấy như một tời chình ảnh cáo nghiêm khắc đối với em: Không được tự cao, tự mãn vào tiếp thu kiến thức với đề nghị tráng lệ và trang nghiêm, cẩn thận trong đều các bước, mặc dù cho là vấn đề nhỏ dại.
Sau đó, em gấp rút xoá đi mặc cảm, lại ham môn Toán thù với cũng mê “thầy giáo bố” chẳng khác gì thầy Thảo trước đó. Cuối năm lớp 7, em vẫn giành danh hiệu Học sinch xuất dung nhan. Hôm lĩnh phần thưởng trọn cùng giấy khen, em trịnh trọng đưa mang lại bố bởi cả hai tay. Bố khen em cố gắng như vậy là tốt, xứng đáng là đàn ông của ba. Em xúc rượu cồn không nói bắt buộc lời.
Cthị xã ấy giờ đồng hồ đang thành kỉ niệm, dẫu là kỉ niệm bi tráng mà lại chân thành và ý nghĩa của chính nó thì cực kì thấm thía, bền lâu. Nó không những là bài học kinh nghiệm sâu sắc đến em trong suốt đời học viên mà lại vẫn là bài học kinh nghiệm có ích trong cả cuộc đời.

Bài viết số 2 lớp 8 đề 3 : Kể về một vấn đề em sẽ làm khiến bố mẹ phấn kích.

Xem thêm:


Bố mẹ đã tất cả côg sinh thành với nuôi dưỡng tôi bắt buộc người, bởi vì vậy ân nghĩa của họ tôi sẽ không thể trả hết được. Nhưng tôi lại rất có thể khiến cho bô chị em vui,có tác dụng tròn mệnh lệnh của một fan con. Tôi vẫn lưu giữ ngày nhưng nụ cười bên trên khuôn mặt thầy u của tớ sáng ngời rộng lúc nào hết. Đó chính là lúc bố mẹ biết tôi đã nhặt được ví tiền giấy một fan lạ với đem lại nộp crúc công an. Khohình họa tương khắc được bắt gặp nụ cười êm ấm của cha mẹ thật hạnh phúc biết bao!

Tôi còn nhớ hồi đó, tôi mới tám tuổi, loại tuổi còn siêu nhỏ tuổi. Niềm vui đẩy đà tốt nhất nhưng mà tôi đang dành riêng cho bố mẹ tôi vào mẫu tuổi ấy là có tác dụng được một việc tốt : nhặt được của rơi, trả lại tín đồ tiến công mất.

Vào buổi sớm Chủ nhật, trên tuyến đường đến lớp thêm về, qua một cái ngõ ngách, tôi thấy gồm một đồ dùng nào đấy nằm ở thân con đường – một cái ví màu sắc Đen. Tôi nhặt dòng ví đó lên rồi vừa đi chầm chậm trễ, vừa quan sát bao phủ xem có ai đó muốn kiếm tìm mẫu ví này sẽ không.


Một lúc sau, tôi vẫn không thấy gồm ai mang đến search. Tôi nghĩ chắc chắn tín đồ đó đã ra đi rồi hoặc phân vân bản thân đánh rơi mẫu ví. Dù tất cả biết chăng nữa, thì bạn đó cũng chỉ loay hoay tra cứu tìm sinh hoạt ngay gần nơi họ đứng . Hàng loạt đều câu hỏi cứ đọng hiện ra vào đầu tôi : Người ấy là ai? Người sẽ là người công nhân, dân cày hay là 1 bạn giàu có? Trong loại ví bao gồm gì? Dù vô cùng hiếu kỳ tuy nhiên tôi không thích mở ra coi.

Tôi suy nghĩ ngợi , lần khần mãi nhưng không xác minh đc bản thân vẫn trả lại hay là không trả. Nếu không trả thỳ chẳng gồm ai biết mình đánh tráo của rơi mà lại gồm chi phí để mua được rất nhiều sản phẩm. Tưởng tượng đến thời điểm đó, tôi thích hợp lắm nhưng mà nghĩ về lại nếu như bản thân trả cho người ta thì đang có tác dụng được một vấn đề tốt và không phải ân hận. Tôi vẫn ra quyết định trả ví chi phí này. Chủ nhân của cái ví này sẽ khá mừng Khi tra cứu lại được nó. Nhưng biết ai tấn công rơi loại ví này nhưng mà trả lại? Tốt tốt nhất là rước nộp cho các chụ công an.

Tôi mag dòng ví mang đến trụ ssinh hoạt công an phường. Các crúc công an nhìn tôi thập thò ngơi nghỉ cửa ngõ, tức thì hỏi:

– Có việc gì vậy con cháu nhỏ bé ?

Tôi trinh nữ ngùng đáp:

– Dạ! thưa chú trê tuyến phố tới trường về cháu nhặt được dòng ví này. Cháu lấy nộp, dựa vào những chụ trả lại cho người bị tấn công mất ạ!

Một chú công an nắm lấy cái ví rồi đến vị trí tôi, crúc cười xoa đầu tôi, nói:

– Chái cực kỳ ngoan với ngay thẳng không đủ can đảm lấy cắp của rơi. Nào! Crúc cháu mình xem vào này còn có phần đông gì nhằm ghi vào biên bạn dạng nhé!

Rồi chụ lấy ra từ bỏ vào ví: một giầy chừng minch quần chúng, cá sách vở và giấy tờ quan trọng với rộng 5 triệu đòng chi phí phương diện . Chú ghi rõ từng thiết bị vào biên bạn dạng rồi đề xuất tôi đứng tên và can hệ xuống phía dưới biên phiên bản. Có tên tuổi, hệ trọng những crúc sẽ thuận tiện trong vấn đề trải lại cho người đánh mất.

Buổi tối hôm đó , nhà tôi tất cả một tín đồ khách lạ cho chơi. Đó chính là người chủ sở hữu của mẫu ví. Bác đề cập cthị trấn mang lại bố mẹ tôi nghe với cảm ơn tôi mãi. Bố bà mẹ tôi nghe hoàn thành sẽ khen tôi làm được 1 câu hỏi xuất sắc, thời điểm đó phụ huynh tôi khôn cùng vui cùng hành diện vị tất cả một người con ngoan.


Bây tiếng, mỗi khi suy nghĩ lại tôi vẫn bắt buộc nào quên được ngày hôm kia. Lời khen thành tâm của đông đảo tín đồ đói với tôi là phần ttận hưởng giá trị độc nhất.Tôi sẽ lưu lại mãi lưu niệm này trong trái tim trí của chính mình.

Bài viết số 2 lớp 8 đề 4 : Nếu là bạn được tận mắt chứng kiến chình ảnh Lão Hạc đề cập cthị xã phân phối chó với ông giáo thì em đã đánh dấu câu siêng kia thế nào.

Tôi choàng tỉnh giấc giấc, dậy trường đoản cú Khi khía cạnh ttách còn không treo ngọn gàng tre. Đó là một trong kinh nghiệm thông thường của fan làm nghề nông. Cả loại làng Vũ Đại này, có ai ko làm cho nghề nông chỉ trừ ông Bình giáo ra. Ông ấy là người học tập rộng lại hiểu sâu, bởi vì vậy cơ mà tôi định mang đến đơn vị ông giáo nhằm viết một số sách vở và giấy tờ nhà đất.

Con mặt đường thôn lâu năm với nhỏ bé. Gió thổi vi vu để cho rất nhiều rặng tre xạc xào, đung chuyển. Quanh công ty ông giáo, hầu như sản phẩm râm bụt lá kim cương úa vẫn còn đấy sống thọ sau trận bão quyết liệt. Vừa thấy tôi, ông giáo tức tốc nói: “Chào bác”. Tôi đáp lại:

– Vâng, kính chào anh! Hôm nay tôi thanh lịch đấy là hy vọng dựa vào anh viết một số giấy tờ khu đất đai!

– Vậy mời bác vào nhà nhà xơi nước mẫu đã!

Ông giáo mời tôi ngồi trước thềm bên, công ty chúng tôi vẫn bàn thảo thì bỗng đâu có tiếng nói của một dân tộc hơ hải vọng tới:

Cậu Vàng bỏ mình rồi ông giáo ạ!

A! Thì ra là lão Hạc, lão mang bộ quần áo xuề xòa, đầu tóc rồi bù trông có vẻ kmê mẩn khổ lắm. Lão là người láng giềng của tôi. Vợ lão chết, con lão thì đi làm đồn điền cao su không biết bao giờ về. Lão cđọng sống như vậy cô đơn, thui thủi một mình ngày này qua ngày khác. Nhưng gồm điều khiến cho tôi thấy rất lạ. Hôm trước, tôi còn sang xin đơn vị lão mấy củ gừng về pha nước thì thấy lão cưng nựng con chó lắm kia mà; Một điều “Cậu” này, nhì điều “cậu” nọ. Khi nạp năng lượng thỉnh phảng phất lão còn gắp thức ăn uống cho nhỏ chó của lão. Vậy mà tiếng lại đề xuất cung cấp nó đi sao? Ông giáo hỏi:

– Thế nó đến bắt à?

– Lúc này thì đôi mắt lão Hạc đang ầng ậc nước. Những nếp nhnạp năng lượng sô vào với nhau, xay cho nước đôi mắt rã ra, trông lão tiếng già đi cho rộng chục tuổi.

– Khốn nạn! nó tất cả biết được những điều gì đâu ông giáo ơi! Nó thấy tôi gọi thì chạy ra. Cùng thời gian kia thì bọn chúng nó bắt gọn bé chó rồi lôi đi xềnh xệch.

Tôi bước đầu thấu hiểu mẩu truyện của lão Hạc với mườn tượng cảnh thằng Mục, thằng Xiên dốc ngược nhỏ chó lên, trói chân, trói tay này lại rồi mang theo. Lão Hạc khóc lóc nói:

– Lúc đấy thì cu cậu bắt đầu biết là cu cậu chết! Mắt nó long sòng sọc rồi ngớ ngẩn đi. Nó cứ ăng ẳng chú ý tôi nlỗi thể nó nói: A! Lão già tệ lắm! Tôi ăn sinh hoạt với lão nạm nào cơ mà giờ lão xử tôi như vậy hả.

– Cụ cứ khéo tưởng tượng đấy chứ nó gồm biết gì đâu. Vả lại! Ai nuôi chó nhưng mà chẳng để giết làm thịt. Ta làm thịt nó chính là hóa kiếp cho nó đấy chứ! ông giáo nói.

Lão Hạc chua chát bảo:

– Ông giáo nói phải! Ta hóa kiếp mang đến nó nhằm nó được đầu tnhì thành kiếp không giống hoạ chăng gồm là kiếp fan. Nlỗi ông với tôi chẳng hạn!

Tôi nghe cơ mà ko kìm được nước đôi mắt. Tôi cảm giác khổ sở và xót tmùi hương cho lão Hạc quá! Lão chỉ có mỗi con chó nhằm thai chúng ta hằng đêm. Có bé chó đó cũng đỡ bi đát và bù đắp được cho việc không được đầy đủ cảm tình của lão. Vậy mà lại tiếng lão đề nghị phân phối nó đi để lấy tiền để giành cho con sao! Lão Hạc quả là một trong con bạn xuất sắc với bao gồm tình mếm mộ con sâu sắc mà hiếm ai đã đạt được. Ông giáo nói:

– Không tất cả kiếp gì là hí hửng cả!Để tôi vào nhà trộn ấm nước chè rồi bố ông bé mình vừa rkhông nhiều thuốc lào vừa uống, rứa là sướng!

– Ông giáo dạy phải! nhưng mà tiếng tôi bao gồm câu hỏi vội buộc phải đi bây giờ ông giáo ạ!

– Còn mau chóng cơ mà, nắm hẵng làm việc lại nghịch với Cửa Hàng chúng tôi cái đã!

– Ông giáo mang đến tôi xin khất chứ đọng từ bây giờ thì nhất thiết không được.

Vậy là lão Hạc lại lạng giạng ra về trong sự ái hổ thẹn của mình và ông giáo. Thuốc lào đã được vo viên mà không có bất kì ai thèm chạm mang lại. Tôi nghĩ mang lại lão Hạc, một bé tín đồ đầy tình thương thơm với nhiều lòng tự trọng. Một tín đồ vì chưng nhỏ nhưng chuẩn bị sẵn sàng bán đi thiết bị yêu mến độc nhất, kỷ vật dụng của chính bản thân mình. Một người mà lại đã thút thít, khóc hu hu nhỏng con nít vì chưng nỡ lừa một nhỏ chó. Một tín đồ đáng yêu những điều đó mà lại yêu cầu sống khổ, sinh sống sngơi nghỉ điều đó sao? Cuộc đời thật bất công so với phần đa bé bạn tốt, chỉ toàn thống khổ, bất hạnh. Tôi tạm biệt ông giáo trở về cơ mà lòng đau nhỏng giảm.


Tôi, ông giáo với lão Hạc, những người nông dân bần cùng, bị làng hội dồn đến đường thuộc nhưng mà vẫn yêu cầu sống, vẫn buộc phải mãi mãi bên trên cái thế giới này. Cảm ơn lão Hạc, lão đã cho tôi đọc được tình thương với lòng từ trọng giá trị của một con fan. tôi sẽ mãi khắc sâu bài học kinh nghiệm này trong tâm địa can cùng ý chí của bản thân mình mang lại cuối đời!